Cảm nhận chuyến đi Trà Vân, Nam Trà My của Huỳnh Thị Liểu
“Chúng ta không thể giúp đỡ được tất cả mọi người, nhưng tất cả mọi người có thể cùng nhau giúp đỡ một người”-Ronan Reagan
“Một người” ở đây, chính là Thôn 1, Trà Vân, Nam Trà My. Có rất nhiều người từng hỏi tôi rằng vì sao lại chọn nơi đó, điều này nó cũng giống như câu hỏi tại sao chúng ta lại thích một ai đó? thích hay yêu một ai thì làm gì có lý do cơ chứ? Đồng cảm, trăn trở, muốn chạy ngay đến nơi đó để cùng sẻ chia thì cũng làm gì có lý do.
Đây là lần đầu tôi di chuyển bằng xe máy lên những vùng cao, chạy xe trong vòng 6 tiếng đồng hồ, nhiều người hỏi, tôi có mệt không? Mệt chứ, thế nhưng những điều tôi mong muốn được làm ở đây còn lớn hơn sự mệt mỏi rất nhiều, có lẽ đó là một trong những lý do khi đi thì tôi rất ổn, khi về tôi lại bị say xe, mà say xe máy mới khổ chứ^^
Xe vừa chạm đến vùng Thôn 1, Trà Vân, tôi bất giác cảm thấy đồng bào của mình ở đây thật kì lạ.
Kì lạ bởi vì họ đã sống trong một môi trường đầy khắc nghiệt, mưa bão, sạt lở nhưng họ vẫn nở một nụ cười thật tươi để chào đón chúng tôi, kì lạ bởi vì mặc dù bản thân có nhiều “vết xước” ở tim, nhưng họ vẫn gắng gượng an ủi lẫn nhau, yêu thương lẫn nhau. Những hình ảnh đó, mặc dù vui đấy, nhưng không hiểu sao nó lại làm mắt tôi cay xòe. Chắc bởi vì, cay xòe vì thương, cay xòe bởi vì tôi thật sự rất ngưỡng mộ những con người cam trường ấy.
Tôi làm công tác tham vấn tâm lý cho đồng bào của tôi, thấu cảm, động viên, hướng dẫn mọi người một số kỹ thuật tâm lý giúp họ cảm thấy “ổn” hơn. Mỗi lời cảm ơn, mỗi cái ôm, mỗi giọt nước mắt đã làm tôi trăn trở rất nhiều, phải chăng đó là những giọt nước mắt đã lâu lắm rồi mới được ai đó lắng nghe, thấu cảm? Hay là những giọt nước mắt dặn lòng thôi mạnh mẽ mà được một lần ngã quỵ, được yếu đuối, được là “con người’ thật sự? Tôi cảm thấy, với những gì mình đã làm chưa đủ so với những điều mà đồng bào của tôi đã phải trải qua.
Ngoài việc hỗ trợ tâm lý và những công việc khác trong chuyến đi lần này, tôi còn may mắn được gặp nhiều người trong đoàn, sinh hoạt cùng họ, lắng nghe những câu chuyện bên lề, đúng là mỗi cuộc gặp gỡ nào cũng đều có lý do của nó cả. Trong chuyến đi lần này tôi có rất nhiều sự trân quý và biết ơn, trân quý và biết ơn người cô, người sếp đã luôn tạo điều kiện và giúp đỡ tôi, trân quý và biết ơn những người bạn đồng hành, người đồng nghiệp đã cùng nhau xây nên kỉ niệm, đã cùng hỗ trợ nhau, đã che chở và bảo vệ nhau, trân quý và biết ơn một người tôi tạm gọi là “người đặc biệt” mà tôi đã may mắn gặp được, trân quý và biết ơn tất cả mọi người, tất cả mọi điều đã đưa tất cả chúng ta đến với nhau.
Tôi từng có một ước mơ, mơ ước khi trải qua đủ bộn bề của cuộc sống, tận hưởng những hào quang từ những ánh đèn, từ những tiếng vỗ tay nồng nhiệt, khi ngoài 50 tuổi tôi muốn sống ở những nơi thế này, yên bình, tình cảm, không wifi, không sơn hào hải vị, cùng với những người mình thương, những người hàng xóm ân cần nắm tay nhau vượt qua giông bão, sống đến cuối cuộc đời. Tôi còn muốn dựng một ngôi nhà nho nhỏ, hỗ trợ tâm lý cho những người xung quanh khi họ cần, thời gian còn lại khi rảnh rỗi quay một vài video ở núi rừng, làm một youtuber, sống an nhiên tự tại.
Hẹn gặp lại chốn “kì lạ - Nơi để lại trong trái tim của tôi nhiều thổn thức.
Huỳnh Thị Liểu
Một số hình ảnh trong chuyến đi của tôi:
![]() |
Những người bạn đồng hành
![]() |
Không khí trong lành, an yên buổi sáng
![]() |
Phát quà cho bà con
![]() |
Hỗ trợ tâm lý cho những người dân bị ảnh hưởng sau thảm họa thiên tai
![]() |
Phát quà cho các em học sinh sau khi khám chữa bệnh phát thuốc
![]() |
Team đi xe máy
![]() |
Địa điểm nơi hỗ trợ bà con
![]() |
Đồng nghiệp tôi
![]() |
Và là lại tôi đây-Huỳnh Thị Liểu