Cảm nhận chuyến đi Trà Vân, Nam Trà My của Đức Nghĩa
Điều hối tiếc lớn nhất của tôi trong ngày đầu tiên đó là sau khi chơi các trò chơi tôi không thể tìm cho cậu bé mà tôi rất thương được một bộ đồ, vì không còn chiếc áo hay cái quần vừa với cơ thể của em. Tuy nhiên được được thấy em mạnh dạn tham gia trò chơi, vui đùa tôi cũng thấy nguôi ngoai phần nào
Tôi sinh ra và lớn lên ở mảnh đất màu mỡ Bazan, núi rừng và khi đặt chân đến Trà My băng qua đoạn đường khởi đầu đầy khó khăn như sạt lỡ, xe bị tắt máy và cả lạc đường với đoàn, dù vất vả là vậy khi thấy khung cảnh đơn sơ toàn mây với núi mà hùng vĩ biết bao, tôi như được hoà quyện vào thiên nhiên, sống lại khoảnh khắc khi còn trẻ thơ nô đùa với các bạn.
Vì ở nơi đây cảnh vật thật giống với nơi tôi ra đời. Trên hành trình đến trạm xá tôi nhìn thấy được nụ cười vô tư của trẻ nhỏ, các em vẫy tay chào khi chúng tôi đi ngang qua, chỉ cần như vậy mọi mệt mỏi như dần tan biến. Khi đến được trạm xá, tôi bắt đầu vào công việc đầu tiên là bưng các bao hàng chứa thuốc, quần áo,... từ trên xe tải xuống và dựng rạp, treo băng rôn. Mọi công tác đã chuẩn bị xong, phụ huynh và các em tới để khám bệnh, nhận quà, chúng tôi mời các em tham gia các trò chơi để tinh thần thoải mái hơn, khi được vui đùa với các em nhìn nụ cười vô tư, thơ ngây làm tôi cảm thấy cuộc sống của mình thật hạnh phúc.
Sau đó tôi dẫn một nhóm trẻ để hướng dẫn các kỹ thuật trị liệu cơ bản, các em tiếp thu rất nhanh và làm rất tốt lại còn hay cười nữa, sự thân thiện ấy càng thúc đẩy trái tim của tôi cần phải làm mọi thứ thật tốt hơn để có thể giúp các em một cách tốt nhất. Điều hối tiếc lớn nhất của tôi trong ngày đầu tiên đó là sau khi chơi các trò chơi tôi không thể tìm cho cậu bé mà tôi rất thương được một bộ đồ, vì không còn chiếc áo hay cái quần vừa với cơ thể của em. Tuy nhiên được được thấy em mạnh dạn tham gia trò chơi, vui đùa tôi cũng thấy nguôi ngoai phần nào. Có lẽ vì tiêu hao nhiều năng lượng và đây là lần đầu tiên trong các chuyến đi của thời sinh viên tôi có người đồng hành ăn chay cùng, không những một mà có đến hai người nên buổi ăn thêm phần ấm áp nên tôi đã ăn đến bảy chén cơm và hết cả đồ ăn. Thật hạnh phúc đến nhường nào khi tôi là người ăn sau cùng nhưng những anh, chị, bạn bè trong đoàn vẫn đợi tôi về cùng. Tối hôm ấy chúng tôi họp và chia sẻ về trải nghiệm của bản thân trong ngày đầu tiên, có kỷ niệm rất giản đơn mà khắc sâu trong lòng tôi đó là tình cờ tôi chia sẻ cảm xúc, những mệt mỏi trong lòng mình với một người trong đoàn.
Kết thúc ngày đầu tiên tôi ngủ một giấc thật ngon để nạp năng lượng tiếp tục sức lực cho ngày thứ hai cũng như là ngày cuối cùng. Sáng sớm thức dậy, cảnh tượng mây mù che khuất mọi thứ xung quanh vừa làm người tôi thấy lạnh run vừa khiến tôi thấy nhẹ nhàng bởi có lẽ tôi là người thích cảnh rừng núi, thiên nhiên. Ăn sáng xong chúng tôi tiếp tục với công việc của mình, rất may mắn tôi tìm được người chia sẻ với tôi câu chuyện của anh ấy và thật tốt hơn là tôi đã có thể hướng dẫn cho anh các kỹ thuật thư giãn cảm xúc cơ bản và anh ấy bảo sau cuộc trò chuyện thì anh đã cảm thấy tốt hơn. Chỉ cần như vậy thôi tôi cũng hạnh phúc lắm rồi. Cuộc vui nào cũng đến lúc tàn, chúng tôi cùng cô Nhung lần đầu tiên được trải nghiệm ngồi trên xe cứu thương để đi từ trạm xá xuống chân làng, đến đây tôi thật sự ngưỡng mộ các cô chú y tá, bác sĩ, bác tài vì ngồi trên xe cứu thương đi trên đoạn đường nhiều chỗ bị hư, cứ bấp bênh lên xuống thì người rất mệt, vậy mà các cô, chú vẫn còn tràn đầy năng lượng và nhiệt huyết. Tiếp đến cô Nhung gọi điện thuê xe để cho chúng tôi về, trên đường đi cô cùng chúng tôi hát hai bài hát: "Mình cùng nhau đóng băng" và "Giấc mơ thần tiên" để chuẩn bị cho lễ chào đón tân sinh viên. Lời sau cùng tôi muốn dành lời cảm ơn sâu sắc đến cô Nguyễn Thị Hồng Nhung đã tạo điều kiện, giúp đỡ chúng tôi trong suốt cuộc hành trình và anh Vũ, chị Liểu, chị Tuyến cùng các bạn trong đoàn đã chung tay góp sức để có được một chuyến đi thật nhiều kỷ niệm quý giá. Cô Nhung, các anh, chị, các bạn trong đoàn, các y bác sĩ, y tá, bác tài, phụ huynh, các em nhỏ và rất nhiều người trong cuộc hành trình tuy ngắn mà ý nghĩa đã cho tôi cảm nhận được nhiều giá trị của cuộc sống hơn. Một lần nữa xin chân thành cảm ơn tất cả mọi người! Chúc mọi người luôn luôn vui vẻ, hạnh phúc trong cuộc sống!
Nguyễn Đức Nghĩa
Một số hình ảnh trong chuyến đi của tôi:
![]() |
Sinh hoạt cùng các em
![]() |
Chia sẻ, thấu cảm, hướng dẫn các bạn nhỏ một số kỹ thuật tâm lý
![]() |
1 2 3 chụp nào
![]() |
Con chào câc cô chú
![]() |
1 2 3 lại chụp nào
![]() |
Và là tôi đây- Nguyễn Đức Nghĩa