Cảm nhận chuyến đi Trà Vân, Nam Trà My của Anh Đào

Chúng tôi cảm thấy mình có ích, khi lúc mới gặp chúng tôi, họ mang vẻ mặt căng thẳng, u buồn và còn có những giọt nước mắt nhưng đến lúc ra về cơ mặt của họ đã thả lỏng hơn, họ ít căng thẳng hơn và có người còn nở được nụ cười trên môi và vui hơn là khi nhận được câu: “cô cảm ơn cháu đã lắng nghe cô, cô cảm thấy rất thoải mái khi được nói ra những vấn đề mà đã lâu cô chưa được nói với ai”

12h ngày 28 tháng 10 năm 2020, có lẽ đây là một giờ bình thường, một ngày bình thường với bao người. Nhưng đối với 8 hộ gia đình của thôn 1 xã Trà Vân, huyện Nam Trà My, tỉnh Quảng Nam đây lại là một ngày ảm ảnh kinh hoàng đối với họ.

Cái ngày ấy không chỉ để lại vết hằng những đau thương, mất mát mà hơn thế nữa, nó khiến cho con người ta mang theo những nỗi sợ, nỗi ám ảnh. Từ cái ngày ấy, có một số người đã rơi vào tình trạng khủng hoảng tâm lý, họ sợ cả tiếng động, họ sợ những giọt mưa. Khi nghe tiếng mưa họ không dám ở trong căn nhà của mình vì sợ nó lại bị vùi lấp thêm một lần nữa. Những nỗi đau chẳng thể nói hết bằng lời, những người vợ mất chồng, người mẹ mất con, con thơ mất đi cha mẹ và cả anh chị em ruột trong gia đình. Mặc dù, tôi được nghe từ những người dân ở đây chia sẻ lại nhưng cũng không khỏi xót xa, khi viết lại những gì được nghe giờ đây sống mũi tôi vẫn cảm thấy cay cay. Bạn đã bao giờ tự hình dung đến việc mình nằm trong tình huống giữa sự sống và cái chết, không những thế trong khoảng khắc ấy bạn còn đau xót hơn nữa khi thấy cảnh người thân của mình cũng đang trong tình trạng như vậy. Bạn sẽ làm gì khi bản thân mình bất lực nằm dưới đống đổ nát, toàn thân nằm dưới bùn đất, trên người bị cây đè lên. Đau đớn về thể xác lẫn tinh thần, bạn đang bất lực khi chỉ có một cánh tay và đầu mình còn ở trên mặt đất, trong khi nó bạn nghe thấy giọng đứa con của mình gọi “mẹ ơi cứu con”, tiếng khóc của đứa con thơ gọi mẹ nhưng không biết rằng mẹ nó cũng không thể làm gì được. Bạn nằm dưới đống đổ nát, bị cây đè lên người phải dùng cưa để cưa thì mới kéo lên được, điều đó thật sự rất nguy hiểm, chỉ cần lỡ tay một tý thì chuyện không may cũng có thể xảy ra. Và đó chỉ là tôi bảo bạn thử tưởng tượng, còn thực tế thì những người nơi đây họ đã trải qua. Tôi được nghe lại từ chính miệng một người mẹ mất đi đứa con của mình, chị vừa kể nước mắt chị vừa ùa ra như không thể nào cầm được, chị khóc vì chị nhớ con, chị thấy những đứa trẻ bằng tuổi con mình đang vui đùa với nhau. Chị nhớ lại cảnh tượng ngày hôm ấy, chị đã nghe tiếng con gái của mình gọi mẹ nhưng chị đã không làm gì được, trong khi đó chị còn đang chờ đợi một ai đó đến cứu chị lên. Khi gặp tôi, những vết thương trên người chị vẫn còn, lồng ngực chị vẫn còn đau vì bị cây đè, đầu gối chân chị vẫn còn vết thương vì máy cưa lúc cưa lấy cây ra khỏi người chị đã va trúng, cũng may vết thương ở chân không quá nặng. Bên cạnh đó từ khi chuyện xảy ra, chị thường xuyên bị đau đầu, đau sống mũi, chị không thể nào ngủ yên giấc, không đêm nào chị không mơ thấy con gái của mình cũng như những người thân của chị cũng bị mất trong vụ sạt lở đó.

Và đây chỉ một trong những hoàn cảnh điển hình của vụ sạc lở đó, còn có những câu chuyện thương tâm không kém. Thật sự tôi và cả những người đi chung đều cảm thấy rất phục với sự mạnh mẽ, kiên cường của những người dân nơi đây. Họ đã rất mạnh mẽ để có thể đối diện với nỗi đau đó. Khi chúng tôi lên tận nơi, những nụ cười ngây thơ của những đứa trẻ khiến chúng tôi chạnh lòng. Từ người lớn đến những bạn nhỏ, mặc dù bên trong họ luôn có những nỗi ám ảnh, đau buồn nhưng họ rất dũng cảm để chia sẻ và đối diện với những tổn thương đó. Họ cố gắng lo cho cuộc sống sau này, tìm cách để mau chóng vượt qua khó khăn. Để nói hết những cảm xúc cũng như cảm nhận về chuyến đi này, thật sự có rất nhiều thứ đọng lại trong tôi, tuy đi về đã hơn 2 tuần nhưng tôi vẫn luôn nhớ về nơi đây và mong có cơ hội trở lại, tôi vừa thương, vừa xót, vừa cảm phục họ.

Tôi cảm thấy may mắn khi có chuyến đi này, chúng tôi được đến để nghe những tâm sự, để có thể phần nào hỗ trợ họ vơi đi đau khổ, chúng tôi đến không chỉ để mang đến những món quà về vật chất mà là những món quà về tinh thần. Chúng tôi cảm thấy mình có ích, khi lúc mới gặp chúng tôi, họ mang vẻ mặt căng thẳng, u buồn và còn có những giọt nước mắt nhưng đến lúc ra về cơ mặt của họ đã thả lỏng hơn, họ ít căng thẳng hơn và có người còn nở được nụ cười trên môi và vui hơn là khi nhận được câu: “cô cảm ơn cháu đã lắng nghe cô, cô cảm thấy rất thoải mái khi được nói ra những vấn đề mà đã lâu cô chưa được nói với ai”.  Thấy tinh thần họ được thoải mái hơn đó là điều hạnh phúc nhất của mỗi người trong đoàn hỗ trợ tâm lý của chúng tôi và chúng tôi cảm thấy mình có ích và có thể hỗ trợ họ vượt qua khó khăn.

Nguyễn Thị Anh Đào

Một số hình ảnh trong chuyến đi của tôi:

 Trao quà cho những hộ gia đình bị ảnh hưởng bởi sạt lở

 Hỗ trợ tâm lý cho bà con

 Sinh hoạt cùng các em

 Sắp xếp áo quần ra bàn để tặng bà con

 1 2 3 chụp nào

 

 

 

 Và tôi đây- Nguyễn Thị Anh Đào